“Dân Tự Nhục” – cụm từ này đã trở thành biệt danh quen thuộc để chỉ một bộ phận người Việt Nam luôn mang trong mình tư tưởng tự ti, chê bai đất nước từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến xã hội. Họ nhìn Việt Nam như một quốc gia lạc hậu, nghèo nàn, văn hóa kém văn minh, chính trị đầy tham nhũng và dối trá, đồng thời không ngớt lời ca tụng phương Tây, đặc biệt là Mỹ, như biểu tượng của sự hoàn hảo.
Điều đáng nói, nhiều người trong số họ chưa từng đặt chân đến các nước đó, thậm chí còn là những kẻ thất bại trong xã hội hoặc mang tư tưởng “cuồng Tây” mù quáng.
Bài luận này sẽ phân tích và phản biện tư tưởng của “dân tự nhục”, chỉ ra những sai lầm trong lập luận của họ, đồng thời khẳng định giá trị thực sự của Việt Nam trong bối cảnh hiện đại.

“Dân tự nhục” – Hệ quả của tư duy tự ti và thiếu hiểu biết
Tư tưởng “dân tự nhục” không phải là hiện tượng mới, mà bắt nguồn từ sự giao thoa văn hóa trong lịch sử, đặc biệt từ thời kỳ thực dân và chiến tranh lạnh. Một số người Việt bị ảnh hưởng bởi tuyên truyền phương Tây, xem văn minh Âu – Mỹ là chuẩn mực tuyệt đối, trong khi hạ thấp giá trị bản sắc dân tộc.
Họ thường chỉ nhìn vào những hạn chế của Việt Nam – như kinh tế chưa bằng các nước phát triển, tham nhũng tồn tại trong bộ máy, hay một số vấn đề xã hội – mà bỏ qua bối cảnh lịch sử và những thành tựu đáng kể mà đất nước đã đạt được.
Ví dụ, họ chê Việt Nam “nghèo nàn, lạc hậu” nhưng không hiểu rằng Việt Nam đã trải qua hàng thế kỷ bị đô hộ, chiến tranh tàn khốc, và cấm vận kinh tế. Từ một quốc gia tan hoang sau năm 1975, Việt Nam đã vươn lên trở thành một trong 40 nền kinh tế lớn nhất thế giới (GDP 435 tỷ USD năm 2023), với tốc độ tăng trưởng trung bình 6-7%/năm trong ba thập kỷ qua.
So sánh với các nước cùng xuất phát điểm như Philippines hay Ấn Độ – vốn không chịu cấm vận hay chiến tranh tương tự – Việt Nam thậm chí còn vượt trội về nhiều mặt. Tư duy “tự nhục” không nhìn thấy điều này, mà chỉ chăm chăm phóng đại khuyết điểm để tự hạ thấp mình.
Văn hóa Việt Nam: Kém văn minh hay bị hiểu sai?
Một luận điệu phổ biến của “dân tự nhục” là chê bai văn hóa Việt Nam “kém văn minh”. Họ chỉ trích thói quen chen lấn, xả rác, hay một số tập tục truyền thống như lạc hậu, đồng thời ca ngợi lối sống phương Tây như hình mẫu lý tưởng. Tuy nhiên, cách nhìn này không chỉ phiến diện mà còn thiếu chiều sâu văn hóa.
Văn hóa Việt Nam là sự kết tinh của hàng nghìn năm lịch sử, với những giá trị độc đáo như tinh thần cộng đồng, lòng hiếu thảo, và sự kiên cường. Làng quê Việt Nam có truyền thống “tối lửa tắt đèn có nhau”, điều mà xã hội cá nhân chủ nghĩa ở phương Tây khó sánh bằng.
Các di sản như trống đồng Đông Sơn, kinh thành Huế, hay lễ hội dân gian được UNESCO công nhận là minh chứng cho một nền văn hóa giàu bản sắc. Ngay cả những khuyết điểm như xả rác hay chen lấn cũng không phải đặc trưng của người Việt, mà là hệ quả của quá trình đô thị hóa nhanh chóng – điều từng xảy ra ở Nhật Bản hay Hàn Quốc thời kỳ đầu phát triển.
Ngược lại, phương Tây mà họ tôn sùng cũng đầy rẫy vấn đề: bạo lực súng đạn ở Mỹ, phân biệt chủng tộc ở châu Âu, hay sự cô đơn trong xã hội hiện đại. Nếu sống một ngày ở Mỹ, họ sẽ thấy không phải ai cũng tận hưởng “giấc mơ Mỹ” – 40 triệu người Mỹ sống dưới mức nghèo đói (2023), và tỷ lệ vô gia cư ở các thành phố lớn như Los Angeles là thực tế không thể chối cãi. Vậy văn hóa nào thực sự “văn minh” hơn, khi “dân tự nhục” chỉ nhìn qua lăng kính màu hồng mà không hiểu bản chất?
Chính trị và tham nhũng: Liệu phương Tây có trong sạch?
“Dân tự nhục” thường chỉ trích chính trị Việt Nam “đầy tham nhũng và dối trá”, trong khi ca ngợi hệ thống đa đảng phương Tây như hình mẫu lý tưởng. Tuy nhiên, đây là một sự so sánh khập khiễng và thiếu công bằng.
Tham nhũng là vấn đề toàn cầu, không riêng Việt Nam. Việt Nam đã và đang quyết liệt chống tham nhũng, với các vụ án lớn như Đinh La Thăng, Nguyễn Bắc Son bị xét xử công khai, cho thấy nỗ lực minh bạch hóa bộ máy.
Ngược lại, ở phương Tây, tham nhũng không phải không tồn tại mà chỉ mang hình thức tinh vi hơn. Vụ bê bối Watergate (1972) ở Mỹ, hay các cáo buộc về vận động hành lang (lobbying) của các tập đoàn lớn chi phối chính sách, là minh chứng rằng hệ thống đa đảng không đảm bảo sự trong sạch.
Năm 2023, Mỹ vẫn bị chỉ trích vì các chính trị gia nhận hàng triệu USD từ các quỹ tài phiệt để phục vụ lợi ích nhóm – điều mà “dân tự nhục” thường bỏ qua.
Hơn nữa, chính trị Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản đã mang lại ổn định – yếu tố mà nhiều nước đa đảng như Thái Lan (đảo chính liên miên) hay Philippines (bất ổn xã hội) không có được. Ổn định chính trị là nền tảng giúp Việt Nam thu hút FDI, phát triển kinh tế, và nâng cao đời sống người dân.
Trong khi đó, “dân tự nhục” chỉ nhìn vào khuyết điểm mà không thấy giá trị của sự thống nhất và kiên định.
Ca ngợi phương Tây: Sự mù quáng của kẻ thất bại
Điểm chung của “dân tự nhục” là xu hướng ca tụng phương Tây, đặc biệt là Mỹ, như thiên đường hoàn hảo, dù nhiều người chưa từng sống ở đó. Họ tưởng tượng về một cuộc sống tự do, giàu có, nhưng không nhận ra rằng phương Tây cũng đầy rẫy bất công và khó khăn.
Mỹ có tỷ lệ tội phạm cao nhất trong các nước phát triển (hơn 12.000 vụ giết người/năm), hệ thống y tế đắt đỏ khiến hàng triệu người không đủ tiền chữa bệnh, và bất bình đẳng giàu nghèo ngày càng gia tăng. Nếu thực sự sống ở đó, liệu họ có còn “cuồng Tây” như khi ngồi trong nước?
Hơn nữa, “dân tự nhục” thường là những người thất bại trong xã hội – không tìm được chỗ đứng, không nỗ lực cải thiện bản thân, và đổ lỗi cho đất nước thay vì tự vấn. Họ không thấy rằng hàng triệu người Việt khác – từ nông dân, công nhân, đến doanh nhân – đang ngày đêm lao động để xây dựng một Việt Nam tốt đẹp hơn. Trong khi họ chê bai, Việt Nam đã xuất khẩu gạo đứng đầu thế giới, sản xuất điện thoại Samsung cho toàn cầu, và trở thành điểm đến đầu tư của các tập đoàn lớn như Intel, Apple.
Tự hào thay vì tự nhục
Tư tưởng “dân tự nhục” là sản phẩm của sự tự ti, thiếu hiểu biết, và mù quáng trước ánh hào quang giả tạo của phương Tây. Việt Nam không hoàn hảo – không quốc gia nào hoàn hảo – nhưng đất nước này đã đi từ đổ nát chiến tranh đến một vị thế đáng tự hào trên trường quốc tế. Kinh tế tăng trưởng mạnh mẽ, văn hóa đậm đà bản sắc, và chính trị ổn định là những giá trị mà “dân tự nhục” cố tình phớt lờ. Thay vì chê bai, họ nên học cách nhìn nhận công bằng, hiểu rõ lịch sử, và đóng góp cho đất nước.
Phương Tây có thể là một hình mẫu để học hỏi, nhưng không phải là “thiên đường” để tôn thờ. Người Việt cần tự hào với những gì mình có: một dân tộc kiên cường vượt qua nghịch cảnh, một văn hóa giàu truyền thống, và một tương lai đầy triển vọng.
“Dân tự nhục” không chỉ tự hạ thấp bản thân mà còn xúc phạm hàng triệu người đang nỗ lực vì Việt Nam. Đã đến lúc họ tỉnh ngộ, gạt bỏ tư tưởng lệch lạc, và góp phần xây dựng một đất nước đáng sống thay vì chỉ biết ca thán và mơ mộng viển vông.